Nam soa nữ thác – Chương 43

Chương 43:

Nghe Liễu Tiếu nói không muốn bái sư học nghệ, Trữ Tiểu Mộng sầm mặt, vươn ngón trỏ điểm loạn trên người Liễu Tiếu. Trước mắt Liễu Tiếu là một màn tối đen, thân mình mềm nhũn,  lần này mém chừng sẽ đo đất nhưng không ngờ lại được Trữ Tiểu Mộng đỡ lấy, vác lên vai và chạy thẳng lên núi.

Liễu Hiếu chắc chắn không thể đuổi kịp, chỉ đành trơ mắt nhìn Trữ Tiểu Mộng vác Liễu Tiếu biến mất ngay trước mắt hắn.

“Chuyện gì đây?” Nhìn về hướng Trữ Tiểu Mộng biến mất, Liễu Hiếu sắc mặt tái nhợt nhìn Tạ Nhiên.

“Này……” Tạ Nhiên cười gượng vài tiếng, nói với Liễu Hiếu: “ Để ngươi chê cười rồi, tính tình nương tử ta vốn vội vàng, đại khái chắc là sợ Tiểu Liễu Tử nhà ngươi không chịu bái nàng làm sư, nên mới tiên hạ thủ vi cường, bắt  nó về nhà trước.”

Nhìn  mặt mày Liễu Hiếu tái mét, Tạ Nhiên lại an ủi: “Ngươi không cần lo lắng, nương tử  nhà ta  chỉ muốn thu nó làm đồ đệ, không hại nó đâu.”

“Thật sao?” Liễu Hiếu vẫn lo lắng.

“Đương nhiên là thật, ngươi cũng đừng quá lo lắng, để ta mang ngươi về.” Tạ Nhiên tóm lấy Liễu Hiếu, chỉ nhấp nhô vài cái, bóng dáng hắn và Liễu Hiếu đã biến mất trên đường núi.

Liễu Tiếu tỉnh dậy, mở to mắt, phát hiện đầu tiên là mình bị người ta trói cứng ngắc vào ghế.

“Tiểu nha đầu, ngươi thật sự không định bái ta làm thầy?”

Trữ Tiểu Mộng ngồi oai vệ trên ghế đối diện Liễu Tiếu, đón chén trà từ tay lão bộc nhấp một ngụm.

“Nếu ta không tính bái ngươi làm thầy thì ngươi định thế nào?” Liễu Tiếu thăm dò trước xem sao rồi mới ra quyết định.

“Sẽ không định thế nào.” Trữ Tiểu Mộng cười quyến rũ nhưng ngữ khí  rất âm trầm.“Bởi vì ta biết ngươi nhất định  sẽ bái ta làm thầy, đúng hay không.”

Thật đáng sợ! Liễu Tiếu sợ cứng người.

“Tốt lắm, ngươi đã không nói lời nào, vậy nhất định là định bái ta làm thầy.”

Trữ Tiểu Mộng cao hứng vỗ vỗ tay, tiếp tục nói: “Được rồi, ta đây đồng ý thu ngươi làm đồ đệ.”

“Chờ một chút, chờ một chút.” Liễu Tiếu nhanh chóng ngắt ngang sự tự sướng của nàng ta.

“Chờ cái gì?” Trữ Tiểu Mộng tới gần nàng, hung tợn hỏi. Tư chất thiên tài này chỉ có thể  ngẫu nhiên mà gặp chứ không thể cầu, nàng vất vả tìm mười mấy năm, rốt cục đã tìm được, nói  gì cũng không buông tay.

“Không có gì. Ta…. Ta chỉ cảm thấy rất kỳ quái, tỷ tỷ trẻ như vầy sao lại có thể là sư phụ của Phong gia tứ huynh đệ chứ.”

Liễu Tiếu không có can đảm nói thẳng nàng không có ý định bái sư, đành phải nghĩ biện pháp chuyển hướng đề tài.

“Nhìn ta rất trẻ hả?” Lời của Liễu Tiếu khiến Trữ Tiểu Mộng rất hưởng thụ.

Liễu Tiếu gật đầu mạnh.

“Nếu ngươi đã thấy vậy thì càng phải bái ta làm thầy. Để ta nói cho ngươi biết, võ công của  bổn môn có thể trú nhan tăng thọ, nếu ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, ta liền đem hết mọi thứ mình biết truyền thụ cho ngươi, đến lúc đó không những ngươi có thể trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm còn có thể đến năm mươi nhìn không già như ta nữa.” Vẻ mặt Trữ Tiểu Mộng đầy  ôn hoà  chuyển sang dùng thủ đoạn dụ dỗ Liễu Tiếu nhập môn.

“Ngươi…… Ngươi đã gần năm mươi?” Liễu Tiếu chấn động.

“Đúng rồi.” Trữ Tiểu Mộng trả lời nàng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Tạ Nhiên và Liễu Hiếu đi vào, nàng kéo Tạ Nhiên đến trước mặt Liễu Tiếu. “Ngươi xem nè, vị này là phu quân của ta, đương nhiên, để khi ngươi bái ta làm thầy xong thì ngươi sẽ gọi ông ấy là sư trượng. Người nhìn thử, hắn cũng rất trẻ phải không? Thật ra ông ấy còn lớn hơn ta hai tuổi đấy. Thế nào, võ công bổn môn rất lợi hại đúng không. Mau, suy nghĩ lại đi.”

“Tiểu Liễu Tử không thèm bái ngươi làm sư đâu, mau thả nàng ra.” Liễu Hiếu vọt tới che phía trước Liễu Tiếu, giang hai tay, bày ra tư thế gà mái mẹ bảo vệ gà con.

“Ngươi có ý gì?” Trữ Tiểu Mộng rất bất mãn với tên Trình Giảo Kim từ trên trời rơi xuống này, phá hỏng hết chuyện tốt của nàng.

“Nương tử, nương tử.” Tạ Nhiên nhanh chóng kéo Trữ Tiểu Mộng qua một bên, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ mà nàng vừa mắt là con dâu chưa vào cửa của nó, nàng đừng hung dữ với nó, phải tìm cách mượn sức nó mới đúng.”

Trữ Tiểu Mộng nghe vậy, chuyển sang mặt cười, quay lại nói với Liễu Hiếu: “Vị công tử này, ta xem ngươi bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, không bằng cả hai người các ngươi cùng gia nhập bổn môn được không.”

Vừa nói, vừa tóm tay Liễu Hiếu bắt mạch. Thực bình thường, tuyệt đối không phải là nhân tài luyện võ. Tuy trong lòng Trữ Tiểu Mộng nhưng trên mặt lại không nhìn ra biểu tình gì, dù gì chỉ cần Liễu Tiếu  chịu nhập môn thì thế nào cũng được.

Nhưng nàng không nói, không có nghĩa là Liễu Hiếu không biết ý nghĩ  của nàng.

“Ngươi biết rõ ta căn bản  không thích hợp luyện võ.” Liễu Hiếu mất hứng nói.

“Có  quan hệ gì đâu.” Sắc mặt Trữ Tiểu Mộng không thay đổi, vẫn là nét tươi cười.“ Quả thật ngươi không thích hợp luyện võ, nhưng tạp học bổn môn có rất nhiều, luôn có sẵn một, hai môn võ công để ngươi luyện, tuy rằng không thể khiến ngươi trở thành tuyệt thế cao thủ, nhưng cũng có thể cho ngươi một tuyệt kỹ để phòng thân.”

Tiếp theo, nàng đẩy hắn đến bên người Tạ Nhiên, tiếp tục nói: “Còn có, tướng công của ta là đồng môn sư huynh, tuy võ công hắn không bằng ta, nhưng y thuật dụng độc có thể nói là đứng đầu, sau khi nhập môn, ngươi cứ theo ông ấy học tập.” Nàng vừa nói vừa cười tươi roi rói: “Thế nào, hợp lý quá phải không? Hai ngươi làm đệ tử của chúng ta đi.”

Thấy Liễu Hiếu vẫn đơ đơ, Trữ Tiểu Mộng thả thêm một câu: “Ta cam đoan hai người các ngươi ngày ngày đều có thể ở cùng nhau, thậm chí ngay cả luyện công cũng không tách ra.”

Liễu Hiếu nghe vậy,  hơi dao động.

“Chờ một chút, ta có điều kiện.” Bị trói không nhúc nhích được, đột nhiên Liễu Tiếu lên tiếng.

Trữ Tiểu Mộng vừa nghe, lập tức kích động đẩy Liễu Hiếu ra, xông lên phái trước hỏi: “Điều kiện gì?”

Chịu đưa ra điều kiện, có hi vọng rồi.

“Đồng ý để Phong gia tứ huynh đệ quay lại làm đệ tử của ngươi, đồng ý để bọn họ cưới bốn chị em nhà Mộ Dung làm vợ, ừm, còn phải là ngươi chủ hôn.” Liễu Tiếu nói một hơi.

Trữ Tiểu Mộng nghe vậy, sắc mặt trầm xuống. “ Thì ra ngươi  đến tìm ta là vì chuyện này sao?”

Liễu Tiếu gật gật đầu.

“ Chỉ sợ ta không có cách nào đồng ý với ngươi được.”

Trữ Tiểu Mộng bình tĩnh nhìn thẳng vào Liễu Tiếu.

“Vì sao? Vì sao phải chia rẽ bọn họ ngươi mới vui vẻ?”

Liễu Tiếu nổi giận. “ Đã nhiều năm vậy, cho dù ngươi đem trục xuất  bọn họ ra khỏi sư môn nhưng ngươi vẫn là người quan trọng nhất trong lòng bọn họ, vì ngươi họ cương quyết không chịu cưới Mộ Dung tứ tỷ muội làm vợ, vì sao ngươi không thể thành toàn cho bọn họ?”

Trữ Tiểu Mộng thở dài, ngồi xuống.“ Không phải ta không đồng ý cho bọn chúng thành hôn, ta trục xuất bốn đứa nó ra khỏi sư môn là để chúng đi cưới bốn tiểu nha đầu kia đấy. Ai ngờ, bốn đứa nhỏ trong lúc tuyệt vọng lại chỉ tay thề với trời nếu không thể trở lại sư môn, không được ta tán thành, quyết không cưới các nàng làm vợ.”

“Vậy ngươi cứ  tán thành là được rồi.”

Liễu Tiếu nghe ngữ khí của Trữ Tiểu Mộng, có cảm giác sự tình cũng không phải đi vào đường cùng.

“Khó mà làm được, nếu ta đồng ý có nghĩa là đệ tử của ta cưới người nhà Mộ Dung. Còn nếu bọn họ không phải đệ tử của ta, kết hôn với nhà Mộ Dung là chuyện của bọn hắn, ta sẽ không hỏi đến. Nhưng nếu là đệ tử của ta, tuyệt đối không được phép làm vậy.” Trữ Tiểu Mộng chém đinh chặt sắt.

“Ta vẫn không hiểu.“Liễu Tiếu càng mịt mờ.

“Năm đó ta đã thề trước Mộ Dung Hoa, kiếp này ta nhất quyết không có chút quan hệ với nhà Mộ Dung.” Trữ Tiểu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Liễu Tiếu vội hỏi.

“Ta định thu người làm đồ đệ, nên nói cho ngươi nghe cũng không ngại gì.”

Trữ Tiểu Mộng nhìn  nàng,“Ta theo họ mẹ, nếu theo họ cha thì tên ta là Mộ Dung Tiểu Mộng.”

“Chẳng lẽ ngươi cũng người nhà Mộ Dung gia?” Liễu Hiếu hỏi.

“Không bao giờ có chuyện đó.” Trữ Tiểu Mộng quay đầu hung hăng trừng hắn.“ Sao ta lại có thể là người nhà Mộ Dung được.”

Tạ Nhiên bước đến ôm Trữ Tiểu Mộng vào lòng, nhẹ nhàng  xoa lưng nàng: “Tiểu Mộng, đã qua nhiều năm rồi, nàng  đừng thương tâm vậy nữa.”

Hắn nhìn Liễu Tiếu nói: “Nàng xem, nàng trói đứa nhỏ ra nông nỗi này, mau thả nó ra để nó ngồi thoải mái nghe nàng nói.”

Trữ Tiểu Mộng nghe vậy, nhìn Liễu Tiếu, lo lắng hỏi: “Ngươi sẽ không chạy đúng không?”

“Sẽ không, sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” Nếu không vì bị trói không thể động đậy, Liễu Tiếu nhất định sẽ chỉ trời mà thề. Chưa nghe xong chuyện của Trữ Tiểu Mộng, có đuổi nàng cũng không đi.

Trữ Tiểu Mộng nghe vậy, rút chùy thủ mang theo hàn khí bên hông cắt đứt dây thừng trên người nàng.

Tạ Nhiên đỡ Trữ Tiểu Mộng ngồi xuống bên bàn, rồi ra hiệu Liễu Hiếu dẫn Liễu Tiếu đến ngồi cùng.

Bốn người vừa ngồi xuống quanh bàn, Liễu Tiếu đã nhanh nhảu mở miệng: “ Bây giờ có thể kể tiếp được không?”

Trữ Tiểu Mộng nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục kể: “Ta từ nhỏ vốn không cha, chỉ có nương. Nương ta rất tốt, cũng rất thương ta nhưng sức khỏe lại rất yếu. Năm ta bảy tuổi, bà lâm trọng bệnh, trong lúc hấp hối mới nói cho ta biết, cha ta tên Mộ Dung Hoa, và bảo ta đi tìm cha. Sau khi nương chết, ta mang theo thư tay của người đến tìm Mộ Dung Hoa. Trải qua nửa năm gian khổ, ta mới tìm được ông ta. Nhưng các ngươi có biết phản ứng của ông ta khi thấy ta là như thế nào hay không?”

“Thế nào?” Liễu Hiếu cùng Liễu Tiếu trăm miệng một lời.

“Hắn cũng không thèm nhìn tới thư của nương liền vứt đi, khinh thường nhìn ta và nói, Mộ Dung gia không phải là nơi con chó, con mèo gì cũng có thể đến xin vào ở, sau đó ném cho ta mấy tấm ngân phiếu bảo ta xéo đi.”

Trữ Tiểu Mộng siết chặt tay, tuy việc đã nhiều năm nhưng khuất nhục năm đó vẫn hằn sâu trong tâm trí nàng, không thể phai mờ.

“A!” Liễu Hiếu thét lên kinh hãi.

‘Bộp’, Liễu Tiếu vỗ bàn bật dậy.“Thật sự là quá mức đê tiện, trên đời này sao có thể có người như thế.”

Tạ Nhiên vươn tay ômTrữ Tiểu Mộng, ôn nhu nói: “Tiểu Mộng, đừng tức giận, không tốt cho thân mình đâu.”

Trữ Tiểu Mộng mỉm cười với ba người, tiếp tục nói: “Lúc đó ta xé tan thư của nương, sau đó trước mặt ông ta buông lời thề, Trữ Tiểu Mộng ta, kiếp này tuyệt không có nửa điểm quan hệ với nhà Mộ Dung, sau đó liền bỏ chạy chạy ra khỏi cửa nhà Mộ Dung.”

“Sau đó thì sao?” Liễu Tiếu truy vấn.

“Sau đó?” Trữ Tiểu Mộng mỉm cười, đứng lên.“Trải qua chuyện tệ hại như vậy, mọi chuyện sau này đều rất suôn sẻ. Ta lưu lạc vài ngày lại được sư phụ nhặt được, mang về nơi này, thu ta làm đệ tử nhập môn của người.”

“Lúc đó nàng cũng quen biết ta và đại sư huynh, hai chúng ta đều rất yêu thương tiểu sư muội này, mỗi ngày của nàng đều trôi qua trong vui vẻ, mười năm sau nàng gả cho ta, trở thành nương tử của ta, ngày của nàng càng thêm khoái nhạc.” Tạ Nhiên cướp lời.

Trữ Tiểu Mộng vặn tai Tạ Nhiên, trong lúc ông ta kêu la oai oái thì đoạt lại quyền phát ngôn.“ Bây giờ các ngươi đã hiểu chưa, không phải ta cấm bốn đứa Tự Thanh, Tự Tại, Tự Dương và Tự Phi cưới chị em nhà Mộ Dung mà ta chỉ cấm họ dùng danh nghĩa “đệ tử Trữ Tiểu Mộng” đi cưới các nàng. Ta và Tạ Nhiên đã nói rõ với bọn chúng, khuyên bọn chúng đi cưới bốn nha đầu kia, ai ngờ chúng cứ khư khư giữ ý định của mình như thế chứ.”

Trữ Tiểu Mộng nói tới đây, khẽ thở dài.

“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp nào hết sao?”

Liễu Tiếu buồn rầu, Phong gia tứ huynh đệ không được sự tán thành của Trữ Tiểu Mộng thì không chịu cưới còn Trữ Tiểu Mộng thì cũng thật đáng thương, nàng không cho môn hạ của mình cưới người nhà Mộ Dung cũng có lý do chính đáng. Vậy bây giờ nàng phải làm sao đây?

Trữ Tiểu Mộng thấy  sắc mặt buồn rầu của Liễu Tiếu, đột nhiên mở miệng: “Kỳ thật cũng không phải là hết cách.”

“Cách gì?” Liễu Tiếu  kinh hỉ nhìn bà, liến thoắng hỏi: “Cách gì?.”

“Nếu là người khác, chắc chắn là bít cửa nhưng ngươi là trường hợp ngoại lệ, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta hoàn thành ba việc, ta liền nói biện pháp này cho ngươi biết, cam đoan vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ vừa không làm trái lời thề của ta.”

Trong mắt Trữ Tiểu Mộng lấp ló một tia gian trá.

“Chuyện gì? Khó lắm không?” Liễu Tiếu vội hỏi.

“Không khó, không khó, sao mà khó được chứ, chuyện dễ như ăn gỏi ấy mà.” Trữ Tiểu Mộng cười cực kỳ chân thành.

“Rốt cuộc là ba việc gì?” Liễu Hiếu vội hỏi, có điên  hắn mới tin sự tình dễ dàng như Trữ Tiểu Mộng nói. Hắn sợ Liễu Tiếu sẽ bị Trữ Tiểu Mộng xách đi bán mất.

“Chuyện này không thể nói trước, chờ khi nào các ngươi đồng ý yêu cầu của ta thì ta mơi nói.” Trữ Tiểu Mộng càng cười vui vẻ.

“Được, ta đồng ý.” Liễu Tiếu vội vàng đáp ứng, nàng tính rồi, nếu quả thật là chuyện khó khăn, nàng sẽ đẩy sang cho bốn ông chú keo kiệt kia đi làm vậy.

“Thật sao?” Trữ Tiểu Mộng còn hỏi vặn lại.

“Thật. ” Liễu Tiếu cũng khẳng định lại một lần.

“Không được, Tiểu Liễu Tử, ngươi không được đồng ý với bà ta……”

Liễu Hiếu đứng bên gấp đến độ giơ thẳng chân, lại đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không thể phát ra âm thanh gì, hắn quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hối lỗi của Tạ Nhiên.“Ngượng quá, ta không muốn ngươi làm hỏng chuyện tốt của Tiểu Mộng nên phải đành thiệt thòi cho ngươi rồi.”

‘Chuyện tốt’ gì? Nghe qua đã ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc rồi, Liễu Hiếu càng sốt ruột, nhưng thần trí hắn bắt đầu mơ màng, hai  mí mắt nhíu lại, trước khi tiến vào mộng đẹp dường như hắn nghe loáng thoáng được Trữ Tiểu Mộng và Liễu Tiếu đang nói chuyện.

“Tốt lắm, ngươi đã đồng ý rồi, giờ ta nói cho ngươi chuyện thứ nhất phải làm đây.” Đây là thanh âm gian trá của Trữ Tiểu Mộng.

“Được.” Đây là thanh âm ngu ngốc của Liễu Tiếu.

Xong rồi, tâm Liễu Hiếu chìm xuống, Tiểu Liễu Tử nhất định sẽ bị Trữ Tiểu Mộng bán đi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng Liễu Hiếu chỉ có một tâm niệm — hắn nhất định phải cứu Tiểu Liễu Tử từ hố lửa ra.

Bình luận về bài viết này