Chính phi và thiếp – Chương 65

Chương 65:

65.1

Vào cung? Mộ Dung Thư cười khẩy.

Không ngờ có ngày nàng lại rơi vào tình cảnh giống Liễu Ngọc Nhi! Chỉ bị cướp phỉ chặn lại một chút, đã bị nói thanh danh bất hảo? !

MD!

Có phải gần đây nàng rất nhân từ hay không? Khiến người ta tùy tiện khi dễ như vậy? Trước kia muốn để Thẩm trắc phi nàng đã cho qua, chỉ cần đừng quấy rầy nàng là được. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ không cho nàng an ổn thì bọn chúng cũng đừng hòng mong vừa lòng đẹp ý!

Muốn bình thê? Nửa cơ hội cũng không có!

Thế nhưng, sao Mộ Dung Thu lại biết được chuyện này ? Chẳng lẽ do Trầm quý phi báo? Nhưng Trầm quý phi biết được bằng cách nào ? Hay có liên quan đến Triệu Sơ kia?

” Tại sao quý phi nương nương lại triệu vương phi vào cung?” Hồng Lăng nghe Vân Mai bẩm báo bèn nhíu mày nói.

Mộ Dung Thư nắm chặt thư trong tay rồi giao cho Hồng Lăng: “Cất kỹ đi.” Trầm quý phi sao lại biết nàng bị cướp phỉ chặn lại?

Không đúng, nếu do Trầm quý phi sai khiến thì tại sao Thẩm trắc phi lại không biết chuyện? Huống hồ, Trầm quý phi chẳng qua chỉ là một quý phi cao quý trong thâm cung, sao lại có thể vươn tay ra tận bên ngoài cung? Hay nói đúng hơn là do Thẩm tể tướng đứng sau lưng hiệp trợ?

Hay có người tiết lộ tin tức? Tên đánh xe kia? Không có khả năng, người này nhát gan, không dám nói lung tung khắp nơi đâu. Triệu Sơ? Thế nhân đều nói Triệu gia ngũ công tử không quản thế sự, nên chuyện này hầu như không có khả năng có liên quan đến hắn, huống hồ Triệu Sơ cũng không biết thân phận của nàng.

Hồng Lăng nhận thư xong hơi lo lắng nói: “Vương phi, bây giờ chuẩn bị vào cung sao?”

“Không đi. Đi tìm đại phu đến. Nói với công công kia về báo lại rằng bổn vương phi đột nhiên ngất xỉu, vẫn chưa tỉnh lại.” Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó.

Dứt lời, nàng quay lại giường, cởi áo khoác nằm xuống.

Hồng Lăng dạ một tiếng, mang thư cất kỹ rồi cùng Vân Mai đến tiền viện gặp vị công công hầu hạ bên cạnh Trầm quý phi.

Chưa đến nửa canh giờ, Hồng Lăng đã dẫn  đại phu đến.

Đại phu xem qua thần sắc của Mộ Dung Thư, sau khi bắt mạch xong chỉ nói là trong người bị nhiệt, ngủ không đủ giấc, chỉ cần uống chút canh dưỡng thần, kê ít thuốc rồi lui ra.

“Công công nghe nói vương phi bị bệnh đã hồi cung ngay lập tức .” Đại phu đi rồi, Hồng Lăng liền bưng thuốc đã sắc lên .

Mộ Dung Thư nhìn chất lỏng đen thùi lùi trong bát, ngửi qua đã thấy đắng liền phất phất tay.

Hồng Lăng khẽ cười một tiếng, dổ hết bát thuốc vào chậu hoa trong phòng, quay đầu lại nói: “Vương phi, hôm nay người không chịu vào cung chỉ e ngày mai quý phi nương nương lại tiếp tục sai người đến mời nữa.”

“Ừm, lấy ngọc bội hồi môn của ta ra đây.” Mộ Dung Thư phân phó.

Hồng Lăng lập tức đến hộp trang sức trên bàn trang điểm tìm ngọc bội, đây là ngọc bội hảo hạng mà Mộ Dung Thu đã tặng nàng trước khi xuất giá xem như đồ cưới, ngọc bội này sợ rằng khó tìm được cái thứ hai.

Mộ Dung Thư cầm trong tay, nhìn thoáng qua liền đập mạnh trên mặt đất, một khối ngọc hoàn hảo trong nháy mắt vỡ thành mảnh.

“Vương phi, người làm gì? !” Hồng Lăng kinh hô.

“Mang mấy mảnh ngọc vỡ để vào phong thư ta gửi cho phụ thân. Lập tức sai người mang đến phủ tướng quân, tiện thể nhắn cho phụ thân: chớ để tiền mất tật mang, cuối cùng ngọc tan người mất, lưỡng bại câu thương.” Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó .

Mộ Dung Thu đúng là một người cha tốt! Lúc này không nghĩ đến bảo vệ danh dự cho nàng mà còn định đưa nữ nhân đến cho Vũ Văn Mặc! Còn muốn nàng phải đồng ý lập Thẩm trắc phi vì bình thê!

Nàng muốn để Mộ Dung Thu hiểu rõ, nàng không phải là quân cờ chịu sự khống chế của ông ta! Nếu như ông ta định lấy Lý thị ra áp chế thì nàng cũng không ngại ăn miếng trả miếng, thà mình mất ba ngàn, cũng phải hủy của ông ta một vạn!

Tất nhiên Hồng Lăng không dám trù trừ liền nhặt ngọc bội để vào trong phong thư, tìm người đưa thư đến phủ tướng quân.

Lại nói, sau khi Mộ Dung Thu nhận được thư hồi âm lại được hạ nhân truyền lại lời nhắn, rồi thấy được mấy mảnh ngọc vỡ trong phong thư, nét mặt già nua ngay lập tức sa sầm xuống, ném phăng mấy mảnh ngọc vỡ ra ngoài cửa.

“Người đâu.” Mộ Dung Thu vọng ra cửa, hô lớn một tiếng.

Chỉ trong chốc lát, quản gia đã xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thu, ông ta trầm giọng phân phó: “Phái người tiến cung truyền lời nhắn cho quý phi nương nương: bản tướng nhất định bảo vệ vương phi vị, không đồng ý dẫn ra bình thê.”

“Vâng ạ.”

Sau khi quản gia rời đi, sắc mặt Mộ Dung Thu càng âm trầm đáng sợ, từng ấy  năm lăn lộn trong bão táp của cuộc đời đã khắc lên mặt ông ta không ít nếp nhăn, gương mặt ấy lúc này vì phẫn nộ trở nên vô cùng đáng sợ, ánh mắt liếc qua khối ngọc bội bị vỡ, thật không ngờ con ranh này dám uy hiếp ông ta!

Trong cung Hưng Khánh, sau khi quý phi nương nương nghe công công hồi báo Mộ Dung Thư đột nhiên bị bệnh, không thể nhập cung, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc “Bị bệnh? Còn dám kiếm cớ, trách không được nhị muội nói Mộ Dung Thư là người quỷ kế đa đoan, nói dối như thật ! Vậy ngày mai bản cung sẽ tự thân đến Nam Dương Vương phủ nhìn thử, nàng ta bệnh thật hay bệnh giả đây!”

Nàng tin tưởng Mộ Dung Thu đã  thông báo cho Mộ Dung Thư việc ông ta đồng ý chuyện dẫn ra bình thê mà Mộ Dung Thư lại giả bộ bệnh  định thoái thoát  sao?  Thật quá ngây thơ rồi.

Lúc này một cung nhân đi đến, “Hồi bẩm quý phi nương nương, Mộ Dung tướng quân phái người tới đáp lời, nói là: Mộ Dung Thư Tướng quân nhất định bảo vệ Nam Dương vương phi vị, không đồng ý dẫn ra bình thê.”

“Cái gì?” Trầm quý phi cao giọng, cau mày nói. Lão già kia,  lại dám lật lọng sao? Lão không sợ nàng mang chuyện Mộ Dung Thư bị cướp phỉ chặn lại tổn hại thanh danh truyền đi sao?

Được, một khi đã như vậy, ngày mai nàng sẽ đăng môn thăm viếng, lần này Mộ Dung Thư không đồng ý cũng phải đồng ý!

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, gió lạnh hiu hiu.

Mộ Dung Thư giả bệnh để không tiến cung, nhưng tiểu Hiên nhi sau khi biết Mộ Dung Thư nhiễm bệnh liền đến ngồi lì trên giường nàng.

Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay Mộ Dung Thư, ngọt ngào ngây thơ thỏ thẻ: “Mẫu thân, mau hết bệnh nha. Hiên nhi sẽ luộc trứng gà cho người, trứng Hiên nhi luộc ngon lắm đó.”

“Ha ha, được, mẫu thân sẽ chờ  trứng gà Hiên nhi tự luộc.” Mộ Dung Thư ôn nhu vuốt ve đầu Hiên nhi, khẽ cười nói.

“Dạ. Nhưng Hiên nhi nghe Hồng Lăng tỷ tỷ nói mẫu thân nấu cơm ăn ngon lắm, Hiên nhi thèm dữ lắm rồi, mẫu thân, mau khỏe đi, Hiên nhi luộc trứng gà cho mẹ còn mẹ nấu đồ ăn ngon cho Hiên nhi ăn, có được không?” Hiên nhi cười như con cún con sau đó quay sang trừng mắt với Hồng Lăng.

Hồng Lăng sửng sốt, đứa nhỏ này… Thật sự là đẹp trai quá đi! Còn nhỏ đã có phong thái như vậy, sau này lớn lên thì còn đến mức nào nữa!

Mộ Dung Thư gật đầu, trong lòng hơi áy náy, chẳng qua là nàng đang giả đò bệnh mà đứa nhỏ này cứ lo lắng không thôi. Tuổi còn nhỏ vậy đã biết dỗ dành người khác, bánh bao nhỏ này khiến lòng nàng thật ấm áp .

“Vương phi, vương gia đến.” nha hoàn giữ cửa bẩm báo.

Nghe vậy, đôi mắt đen của Mộ Dung Thư chợt lóe, phân phó Hồng Lăng: “Mang Hiên nhi ra  đi.”

“Vâng ạ.”

“Vậy Hiên nhi cáo lui. Mẫu thân nghỉ ngơi thật tốt.” Tiểu Hiên nhi hành lễ với Mộ Dung Thư sau đó lủn tủn đi theo Hồng Lăng ra ngoài.

Ngay lúc đó cửa mở, Vũ Văn Mặc bước vào.

“Nô tì gặp qua vương gia.” Hồng Lăng lập tức xoay người hành lễ.

Tiểu Hiên nhi vừa thấy Vũ Văn Mặc liền vội vàng cúi đầu, vương gia nhìn qua thật hung dữ! Không dịu dàng chút nào hết. Nhưng bé vẫn ngoan ngoãn hành lễ hô: “Hiên nhi thỉnh an cha.”

Cha? Vũ Văn Mặc khựng lại, cúi đầu nhìn Hiên nhi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn  thấy Hiên nhi, vốn tưởng con do tên hỗn đản Vương Quân Sơn kia sinh ra cũng chẳng khác gì hắn, nhưng bây giờ nhìn thấy lại là đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, cực kỳ tuyệt mỹ!

Thấy Vũ Văn Mặc cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, bánh bao nhỏ ngước cổ, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét nói: “Cha?”

Cha? Đôi mắt lạnh lẽo của Vũ Văn Mặc lóe lên, một từ hoàn toàn xa lạ với hắn! Người chưa từng tiếp xúc với trẻ con như hắn lại gật đầu với Hiên nhi, “Ừ, ngươi lui ra đi.”

Hắn đồng ý với cách xưng hô của Hiên nhi? ! Mộ Dung Thư nằm ở gian trong kinh ngạc nhướng mày.

“Vâng, Hiên nhi lui ra.” Tiểu Hiên nhi bộ dáng nghiêm trang, ngọt ngào ngây thơ trả lời.

Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc lóe lên nhìn bóng dáng tròn vo y như bánh bao của tiểu Hiên nhi biến mất trước cửa. Đứa nhỏ này cũng không tệ, chỉ đáng tiếc gặp phải người cha như Vương Quân Sơn mà thôi.

Sau khi đóng cửa, Vũ Văn Mặc đi thẳng vào gian trong.

Trước khi hắn bước vào, Mộ Dung Thư đã rời giường, ngồi xuống bên bàn, rót sẵn  hai chén trà nóng.

Khi Vũ Văn Mặc đi vào, nhìn thấy người vốn phải nằm trên giường lúc này lại đang ngồi, cái miệng nhỏ nhắn thản nhiên thưởng thức trà, khóe môi bất giác cong lên đến ngồi  đối diện với nàng.

Mộ Dung Thư đứng dậy hành lễ, “Thần thiếp thỉnh an gia.” Do giả bệnh nằm trên giường, nên nàng xõa tóc, làn tóc đen quá thắt lưng như mực, mượt mà như lụa chảy trên lưng càng làm nàng trở nên nhỏ nhắn.

“Ngồi xuống đi.” Vũ Văn Mặc chưa từng thấy qua bộ dáng Mộ Dung Thư như thế, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng đáp.

Mộ Dung Thư lại ngồi xuống, đưa chén trà sang cho Vũ Văn Mặc.

Hai người tiếp tục im lặng, lúc sau Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, chuyện hôm nay nàng giả bệnh để kéo dài thời gian vào cung triệu kiến Trầm quý phi  chắc chắn sau khi hắn hồi phủ đã biết. Nàng đoán chắc đêm nay hắn sẽ đến tìm nàng, thật không ngờ là nàng lại đoán đúng.

“Không biết là người nào đã tiết lộ chuyện thần thiếp bị cướp phỉ chặn lại, sợ là quý phi nương nương muốn lợi dụng việc này bôi xấu thanh danh thần thiếp. Mà phụ thân thần thiếp sau khi biết việc này lại sai người truyền tin, đề nghị thần thiếp đồng ý cho Thẩm trắc phi vì bình thê.” Mộ Dung Thư nói đơn giản, khuôn mặt bình tĩnh.

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, liếc nàng một cái, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào chén trà đang gợn sóng trong tay: “Nàng đã đồng ý?”

“Không. Thần thiếp vẫn chưa đồng ý. Gia chớ nên hiểu lầm, không phải thần thiếp không rộng lượng nhưng nếu như thần thiếp đồng ý, chỉ sợ quý phi nương nương cũng sẽ tiếp tục làm lớn chuyện này, sau đó ép buộc thiếp từ bỏ vị trí chính phi! Thế nhưng, nếu vương gia đồng ý, thì thần thiếp tuyệt đối không dám nói không. Nhưng, thần thiếp phải biết rốt cuộc là ai ở phía sau hạ độc thủ với thần thiếp?” Mộ Dung Thư nhíu mày trả lời. Không thể phủ nhận người hạ thủ đoạn này đối với nàng thật tâm ngoan thủ lạt, nếu như cướp phỉ thành công, xem như danh tiết đời này của nàng hoàn toàn mất hết, lại còn liên lụy Lý thị, còn chuyện rời khỏi vương phủ tự mình trải qua cuộc sống theo ý mình lại càng không thể bàn đến.

Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Vũ Văn Mặc nghe nàng nói, trong mắt lóe lên nhưng chỉ trong nháy mắt liền tối lại, hắn nói nhỏ.”Thẩm trắc phi vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành chánh phi. Cho dù nàng có đáp ứng thì  bổn vương cũng không đồng ý. Về phần người hại nàng thì vẫn nên quên đi. Càng truy cứu thì càng mờ mịt thôi.”

Mộ Dung Thư nhìn hắn chằm chằm, ” Hoàng Thượng?”

“Không, là Trầm quý phi.” Vũ Văn Mặc thấy nàng không có ý định buông tha việc truy vấn, hơi do dự  một lúc rồi mới mở miệng trả lời.

“Là nàng? Chẳng lẽ Thẩm tể tướng  thật sự ở phía sau hiệp trợ? !” Mộ Dung Thư nhíu mày, lạnh giọng nói. Trầm quý phi hại nàng chỉ vì Thẩm trắc phi? Thật phi lý, nếu chuyện này do Trầm quý phi làm, tại sao Thẩm trắc phi lại không biết?

Chuyện này tựa như sương mù dày đặc, xua tan lớp này lại hiện lên lớp khác. Chuyện này nhất định không phải đơn giản như vậy.

Bàn tay thon dài, trắng nõn của Vũ Văn Mặc nhấc chén trà, thổi thổi lớp  trà vụn trên mặt chén, nhấp một miếng.”Chuyện này cứ ghi nợ đó đi, sau này có cơ hội sẽ đòi lại.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cúi đầu trầm tư. Sau đó kinh ngạc nhìn Vũ Văn Mặc: “Gia, tại sao lại nói cho biết thần thiếp?” Chẳng phải Thẩm trắc phi là người thương trong lòng hắn sao? Lẽ ra hắn phải không nói cho nàng biết mới đúng. Trong khi hắn biết rõ nếu để nàng biết ai hại nàng, tuyệt đối sẽ  không bỏ qua!

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, thâm thúy nhìn sâu vào mắt nàng như muốn hút nàng vào trong thế giới của hắn.

“Gia, nếu cảm thấy khó xử, thì không cần phải nói ra.” Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt, khẽ cười nói. Sau đó dường như sựt nhớ ra điều gì, nàng mới nói: “Mấy ngày trước, Thẩm trắc phi và đại phu nhân đã có lòng lo lắng cho Mai viên của thần thiếp. Nói thật thần thiếp rất vui mừng nhưng ngặt nỗi hai vị muội muội thật sự quá đơn thuần, hoàn toàn tên đạo sỹ kia lừa đảo, may mà thần thiếp phát hiện không thích hợp, nên sai Mã hộ vệ tống hắn vào Ứng thiên phủ. Bằng không nếu người không biết chuyện biết, còn tưởng rằng Thẩm trắc phi và đại phu nhân đồng mưu với tên thuật sỹ kia nữa.”

Dứt lời, nàng cười cười nhìn Vũ Văn Mặc. Nàng tin hắn có thể hiểu được ý trong lời của nàng. Nếu như không nể mặt hắn, nàng sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho Thẩm trắc phi và đại phu nhân, chứ không phải chỉ ra đòn cảnh cáo nhẹ nhàng như thế. Dù sao hai người đều là nữ nhân của hắn.

Khi nàng nhắc tới Thẩm trắc phi và đại phu nhân, tay cầm chén trà của Vũ Văn Mặc khựng lại, có ánh sáng thoáng hiện trong đôi mắt đen sâu, ” Nàng muốn bổn vương làm gì cho nàng?”

Mộ Dung Thư mỉm cười nói: ” Dĩ nhiên là làm chuyện tốt rồi. Cái chết của Ngọc Nhi gia cũng biết rõ, mà dù sao đi nữa Vương Quân Sơn cũng là phu quân của Ngọc nhi, thần thiếp nghĩ một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, vốn phải ngọt bùi cùng hưởng.”

“Ngọt bùi cùng hưởng?” Vũ Văn Mặc lẩm nhẩm hai lần bốn chữ này, ánh mắt sâu như đêm đen dần dần sáng lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.

Nàng là chánh phi của hắn, hai năm rưỡi trước nhập phủ, hiện giờ càng ngày nàng càng bí ẩn. Bốn chữ này nghe thật đơn giản, nhưng chân chính có thể làm được sẽ có mấy người?

“Chỉ cần gia viết một lá thư cho Vương tuần phủ, trong đó nói Vương tuần phủ quản gia không nghiêm, dung túng trưởng tử sủng thiếp diệt thê, để mặc sủng thiếp hãm hại chính thê, vu oan chính thê thông dâm.” Mộ Dung Thư cúi mắt, hạ giọng nói. Vương tuần phủ nhận được thư chắc chắn sẽ chạy về Thanh châu, nhìn thấy Vương gia bị Vương Quân Sơn và mấy người thiếp thất làm chướng khí mù mịt, không cần người ngoài động thủ, Vương tuần phủ vì bảo toàn danh dự, nhất định trừng phạt Vương Quân Sơn thật nặng, đến lúc đó Liễu gia sẽ xuất hiện, ra tay sửa lại án oan cho Liễu Ngọc Nhi. Ngày lành của Vương Quân Sơn đã sắp chấm dứt.

Vũ Văn Mặc lúc này bất tri bất giác thất thần.

“Gia?” Mộ Dung Thư kêu. Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ như vậy? Hơn nữa còn rất dễ nói chuyện, mọi việc đều có thể thương lượng. Vốn tưởng nàng phải phí một phen võ mồm , ai ngờ  lại dễ dàng giải quyết như vậy.

“Ừ.” Vũ Văn Mặc gật đầu đáp.

Sau đó, hắn đứng lên đi đến án trác của  Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư hơi sửng sốt, nhướng nhướng mày, liền đứng dậy đi theo hắn.

Trên án trác bày ra vài quyển sổ, vài tấm giấy Tuyên thành đầy số Ả rập mà nàng đang tính sổ dở dang. Đây là công việc hàng ngày của nàng, dùng phương thức giải toán hiện đại tính toán doanh thu của cửa hàng, thu chi trong vương phủ. Cái thời cổ đại này, đừng nói là chữ số Á Rập, mà ngay cả bàn tính còn không có! Mấy phép tính đơn giản nàng chỉ cần vài khắc là đã tính xong nhưng người ở thời đại này nếu không có đầu óc thông minh chỉ sợ mất ba đến năm ngày mới hoàn thành được.

Quả nhiên, Vũ Văn Mặc nhìn đến mớ chữ số chi chít , dảy đặc kia liền nhíu đôi mày kiếm, một tay cầm giấy, một tay cầm sổ.

Mộ Dung Thư không có chờ hắn hỏi, liền tự động giải thích: “Đây là một loại ghi nhớ số, các ký tự này là để rút gọn số lượng lại. Sổ sách các cửa hàng của thiếp rất nhiều nên phải dùng phương pháp tinh giản này để tính toán.”

Vũ Văn Mặc không nói gì, cẩn thận đọc quyển sổ mà chưởng quầy giao cho nàng một lần, tiếp theo liền nhìn trang giấy từ đầu đến cuối rồi ngẩng đầu hỏi: “Phương pháp này do nàng nghĩ ra?”

“Không phải, thần thiếp học qua người khác thôi.” Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại. Để tránh cho hắn hoài nghi, nàng liền tùy tiện nói dối.

Vũ Văn Mặc gật đầu,  lại  hỏi: ” Vậy mớ sổ sách này nàng mất bao nhiêu thời gian để xem và kiểm tra xong??”

“Lâu lắm thì khoảng một canh giờ.” Mộ Dung Thư trả lời. Hắn hỏi cái này làm gì?

Con ngươi đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe, hắn làm như lơ đãng nói: “Quân ta có năm ngàn cung thủ, nhưng tên chỉ có hai mươi tám vạn mũi, vậy bình quân mỗi người sẽ được cấp bao nhiêu mũi tên?”

Mộ Dung Thư suy nghĩ một lát rồi trả lời cực nhanh: ” Mỗi cung thủ lãnh năm mươi sáu mũi tên.” Dùng bài toán đơn giản như vậy để khảo vấn nàng, quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của nàng! Bất quá ai bảo người này lại là Nam Dương Vương, là cơm cha áo mẹ của nàng đâu. Đành phải để chỉ số thông minh của nàng chịu chút ủy khuất vậy.

Tay cầm sổ sách của Vũ Văn Mặc dừng lại, ngẩng đầu, con ngươi như hắc ngọc nhìn Mộ Dung Thư, trong mắt dường như hơi sáng lên, không tự chủ cong môi, thả sổ sách và tờ giấy trên tay xuống bàn, cúi đầu nói với Mộ Dung Thư: “Hôm nay nàng từ chối vào cung, theo tính tình của quý phi nương nương thì nhất định ngày mai sẽ xuất cung đến Vương phủ gặp nàng. Vậy để ngày mai bổn vương sẽ ở lại phủ chờ tin, không phải bổn vương và nàng cũng phải đi Liễu phủ sao?”

“Ý Gia là muốn cùng thần thiếp gặp quý phi nương nương?” Mộ Dung Thư nghi ngờ hỏi lại. Hắn giúp nàng bảo trì thanh danh? ! Lúc này, lòng nàng tràn đầy nghi hoặc đối với các hành động liên tiếp tối nay của hắn. Dù sao, hắn cũng chưa từng nói nhiều như vậy. Hơn nữa Hoàng Thượng, Trầm quý phi và cả hắn, càng làm cho nàng như bước vào sương mù.

“Ừm.” Vũ Văn Mặc gật đầu, ánh mắt rơi vào đống sổ sách trên án trác, hắn cũng  chưa ngẩng đầu, nói tiếp: “Bất quá, thời gian này bổn vương phải kiểm kê quân nhu, quân dụng  để lệnh cho binh lính chuyển đến biên cương. Nhưng đến giờ chỉ mới tính toán được phân nửa.”

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Dung Thư rắn lại, như thế cũng tốt! Bánh ít đi, bánh quy lại! Nàng gật đầu đáp: “Sáng sớm mai, thần thiếp sẽ đến thư phòng của vương gia để cùng thẩm tra tính toán.”

Vũ Văn Mặc gật đầu, “Rất tốt.” Ánh mắt của hắn nhìn Mộ Dung Thư có vài phần vẻ kinh ngạc, mặc dù trong lòng khiếp sợ hay nghi hoặc, nhưng thủy chung vẫn không hỏi gì.

65.2

Sáng hôm sau, Mộ Dung Thư dậy sớm hơn thường lệ, dùng điểm tâm, trang điểm đơn giản rồi đến thư phòng.

Lúc này, Vũ Văn Mặc đã sớm có mặt đang ngồi tính toán.

Mộ Dung Thư gõ cửa đi vào, cúi người thi lễ, “Thần thiếp thỉnh an gia.” Nhìn bộ dáng của hắn, có vẻ như đã bận rộn từ lâu, nhưng hiện giờ mới hừng đông thôi mà.

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu nói: “Ừ, lại đây đi.”

Mộ Dung Thư thong thả đến gần, ánh mắt rơi vào hai chồng giấy thật dày trên án trác, đây là thứ cần tính toán sao?

“Chỗ này còn một chồng chưa tính xong đây.” Vũ Văn Mặc chỉ vào hai chồng giấy lớn nói.

Nhìn chồng giấy cao ngất mà Vũ Văn Mặc đang dùng hán tử tính toán, Mộ Dung Thư vỗ trán, tính cái kiểu này chắc thức suốt đêm cũng chưa xong. “Để thần thiếp hướng dẫn phương pháp nhân chia bằng chữ số Ả Rập hôm qua cho vương gia. Hai ngày sau, thần thiếp sẽ làm cho vương gia một cái bàn tính,  sau này có tính toán gì thì cũng tiết kiệm thời gian.”

Vũ Văn Mặc lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, khóe miệng cong lên thành nụ cười mỉm, “Được.”

Thật ra Mộ Dung Thư chọn cách dạy Vũ Văn Mặc cách nhân chia chỉ với mong muốn mau kết thúc chuyện này, quan trọng hơn nữa để tránh sau này hắn cứ tìm nàng giúp đỡ thì dạy hắn để hắn tự tính chính là phương pháp ổn thỏa nhất.

“Là thế này…” Mộ Dung Thư ngồi  bên cạnh Vũ Văn Mặc, bắt đầu nghiêm túc dùng phương pháp đơn giản, dễ hiểu nhất để giảng cho Vũ Văn Mặc hiểu.

Vốn nghĩ Vũ Văn Mặc phải mất một thời gian khá lâu để học được chữ số Á Rập, nhưng chưa đến một tiếng, hắn đã nắm vững toàn bộ, làm phép nhân chia cũng rất dễ dàng. Điều này ngoài dự đoán của Mộ Dung Thư, nàng không thể tưởng tượng năng lực tiếp thu của Vũ Văn Mặc lại mạnh mẽ như thế, nàng thử đưa vài phép tính thử, chỉ trong chốc lát hắn đã có thể đưa ra đáp án.

Hai người chỉ trong hơn hai canh giờ đã thẩm tra tính toán xong tất cả.

Vũ Văn Mặc nhìn canh giờ, phát hiện lúc này đã giữa ngọ, là thời gian dùng cơm trưa.

Mộ Dung Thư xoa xoa cái gáy tê cứng, lại nhìn Vũ Văn Mặc không có chút mệt mỏi nói: “Giữa ngọ , thần thiếp về Mai viên ăn cơm trưa, chắc là quý phi nương nương sẽ đến sau buổi cơm trưa. Đến lúc đó, thần thiếp sẽ cho nha hoàn đến báo với gia.”

“Không cần phiền toái như vậy, bổn vương đến Mai viên dùng cơm trưa  với nàng.” Vũ Văn Mặc đứng dậy, cất chồng giấy đã tính toán xong xuôi vào ngăn kéo, nói với Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư chỉ có thể gật đầu. “Vâng ạ.”

Quay về Mai viên, Mộ Dung Thư liền lập tức phân phó người dọn cơm trưa. Sau đó,  lại sai Hồng Lăng dẫn Hiên nhi đến.

Mặc dù Hiên nhi mới ba tuổi, nhưng sử dụng đũa cũng rất ra dáng. Mộ Dung Thư thấy tay bé quá nhỏ mà đũa lại quá dài, lúc gắp thức ăn hai chiếc đũa lại chệch nhau nên mới làm cho bé một đôi đũa ngắn dùng cho thuận tay, trên đó còn khắc hai con thỏ nhỏ. Hiên nhi nhìn thấy, thích thú vô cùng, cứ nâng niu trong tay, tiếc nuối mãi không muốn dùng.

Vũ Văn Mặc thấy đôi đũa của Hiên nhi, con ngươi đen lóe lóe.

Ba người ăn cơm rất nhanh, sau đó dùng hoa quả tráng miệng do nha hoàn bưng lên.

Sau khi ăn xong tráng miệng, uống hết hai chén trà thì có nha hoàn đến truyền, quý phi nương nương đến,  đang chờ trong Trúc viên của Thẩm trắc phi.

“Đi thôi.” Vũ Văn Mặc đặt chén trà xuống, quay đầu nói với Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư mỉm cười, gật đầu: “Dạ.” Để nàng xem Trầm quý phi muốn làm gì.

Trúc viên

Do có quý phi nương nương giá lâm, bốn phía Trúc viên đều có thị vệ canh gác cẩn mật. Mà trong viện, bọn nha hoàn người nào người nấy đều cực kì bận rộn.

Khi Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc cùng đến Trúc viên, bọn nha hoàn ở đây đều sửng sốt. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng thấy hai người cùng nhau đến Trúc viên, hôm nay sao lại cùng xuất hiện? Lại nhớ hình như thời gian này vương gia bận bịu công việc nên rất ít khi đến Trúc viên.

Hai người cùng đến, chẳng lẽ là trùng hợp gặp nhau trên đường?

Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại ánh mắt nghi ngờ của bọn nha hoàn. Quá khứ hay  tương lai, vô luận ở  nơi nào, bát quái là chuyện tuyệt đối không tránh khỏi.

Bọn nha hoàn còn ngoài ý muốn, huống chi là Trầm quý phi và Thẩm trắc phi .

Khi bước vào chính sảnh, hai chị em Trầm quý phi đều kinh ngạc không thôi, nhìn về phía Vũ Văn Mặc.

Thẩm trắc phi kinh ngạc nhưng trong lòng thắt lại một chút. Sáng nay mới biết tối qua Vũ Văn Mặc đến gặp Mộ Dung Thư, mà nguyên buổi sáng nay, Mộ Dung Thư đều ở trong thư phòng cùng Vũ Văn Mặc. Trong lòng nàng hoảng hốt, từ khi nào hai người lại trở nên thân mật như thế?

Trầm quý phi hơi kinh ngạc, bất động thanh sắc nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Mộ Dung Thư, người này thần thái phấn khởi, sắc mặt hồng nhuận, làm gì có dấu hiệu bệnh nằm liệt giường chứ? ! Khá lắm, Mộ Dung Thư, dám gạt  nàng!

“Gặp qua quý phi nương nương.” Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư đồng thời hơi xoay người hành lễ.

Trầm quý phi phất  tay, “Không cần đa lễ như vậy.”

“Nhu nhi gặp qua vương gia, tỷ tỷ.” Thẩm trắc phi cũng đứng dậy hành lễ với Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư.

Vũ Văn Mặc gật đầu nói: “Nhu nhi không cần đa lễ.”

Sau đó, Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư liền ngồi xuống phía dưới Trầm quý phi, Vũ Văn Mặc đến đây, dĩ nhiên bọn nha hoàn không dám chậm trễ, liền lập tức dâng trà.

Thẩm trắc phi ra lệnh cho bọn nha hoàn hầu hạ lui ra hết. Trong phòng chỉ còn bốn người bọn họ, Trầm quý phi nhìn Mộ Dung Thư, cười nói: “Xem khí sắc của vương phi tốt như vậy chắc bệnh đã tốt lắm rồi.”

“Nhọc lòng quý phi nương nương lo lắng , bệnh của thần thiếp bệnh đã giảm hơn phân nửa.” Mộ Dung Thư cười nhạt trả lời.

“Hiện giờ đã cuối thu , ban đêm gió lạnh, buổi tối tỷ tỷ đừng để nhiễm lạnh.” Thẩm trắc phi thu hồi tâm tư về Vũ Văn Mặc, sau đó quan tâm nhắc nhở Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư gật đầu, “Tạ ơn muội muội nhắc nhở, nha hoàn của Mai viên đều là đứa cẩn thận nhưng tại bổn vương phi nửa đêm mở cửa sổ mới nhiễm phong hàn.” Dứt lời, nàng nhìn về phía Trầm quý phi nói tiếp: “Mà không may  lại vừa lúc quý phi nương nương cho đòi thần thiếp tiến cung, thần thiếp vốn muốn đi theo công công tiến cung , nhưng vừa đặt chân xuống giường lại té xỉu. Mong quý phi nương nương nương đừng trách cứ thần thiếp.”

“Ai lại nói nhảm như vật, vương phi bị bệnh nằm trên giường, bản cung sao có thể không lo lắng cho sức khỏe của vương phi mà buộc ngươi tiến cung?  Bản cung biết vương phi nhiễm bệnh, hôm nay liền đến thăm, giờ thấy vương phi sắc mặt hồng nhuận ta  yên tâm rồi.” Trầm quý phi tỏ vẻ quan tâm, nhẹ nhàng nói.

Mộ Dung Thư nghe vậy, lại đứng dậy thi lễ.”Nhọc lòng quý phi nương nương lo lắng . Tạ quý phi nương nương quan tâm.”

Thẩm trắc phi có chút thất thần, ánh mắt liếc qua Vũ Văn Mặc đang ngồi cạnh Mộ Dung Thư, trong lòng không khỏi suy đoán, có phải Vũ Văn Mặc đã biết trước Trầm quý phi đến đây nên mới cùng Mộ Dung Thư đi chung?

Chàng đây là sợ Trầm quý phi sẽ làm khó Mộ Dung Thư sao? Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu. Tuy rằng thái độ của Vũ Văn Mặc đối với nàng không khác gì với thời gian trước nhưng nàng có cảm giác thái độ của chàng đối với Mộ Dung Thư đã dần dần chuyển biến. Nàng ngầm nhíu mày, đến tột cùng là từ lúc nào thái độ của chàng đối với Mộ Dung Thư dần dần cải biến?

Là  lúc Mộ Dung Thư sau khi vỡ đầu tỉnh lại, chất vấn Nhị phu nhân? Hay khi hai người cùng hồi tướng quân phủ? Hay hôm ở hoàng cung?

“Nghe nói, hai ngày trước Hoàng Thượng đã giao việc thẩm tra tính toán quân dụng ở biên cương cho vương gia xử lý. Cứ ba tháng sẽ kiểm tra một lần, mỗi lần phải mất hơn mười ngày để tính toán rõ ràng. Nhưng bây giờ nhìn vương gia thoải mái như vậy, chắc  là đã xử lý tốt phải không?” Trầm quý phi gặp Vũ Văn Mặc đến đây, trong lòng có  chút bất mãn, bởi không biết phải mở miệng trách tội Mộ Dung Thư như thế nào nên muốn Vũ Văn Mặc rời đi. Nhưng lời vừa nói ra, nàng liền hối hận. Đây  chuyện của  triều đình, đến khi nào một người đàn bà như nàng lên tiếng ?

Quả nhiên, Vũ Văn Mặc khẽ cau mày nhìn Trầm quý phi, giọng nói lành lạnh.”Việc này là quốc gia đại sự, quý phi nương nương đừng nên hỏi đến vẫn tốt hơn. May là lời này chỉ có bổn vương nghe, chứ nếu lọt vào tai đại thần trên triều đình thì sẽ khó tránh họ hoài nghi quý phi nương nương có âm mưu khác.”

Trầm quý phi xanh mặt, cắn chặt răng, nhếch miệng định phản kích nhưng lại không cách nào tìm được câu đáp trả liền sầm mặt xuống.

“Quý phi nương nương chỉ quan tâm đến vương gia, chứ không có ý gì khác đâu.” Thẩm trắc phi thấy thế vội nói đỡ cho Trầm quý phi, hy vọng có thể  xoa dịu không khí trong phòng.

Vũ Văn Mặc lãnh đạm đáp lại, “Ừm.”

Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn Trầm quý phi, một phụ nhân trong chốn thâm cung lại biết nhiều chuyện quốc gia đại sự như vậy, xem ra tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, có một người cha là tể tướng thật được việc.

Trầm quý phi liếc thấy nụ cười lạnh trên môi Mộ Dung Thư, liền hơi giận dữ nói: “Nghe nói mấy ngày trước trên đường từ Liễu phủ về vương phủ, vương phi đã bị cướp phỉ chặn lại, bản cung cực kì tò mò, sao vương phi thoát thân được ? Bản cung nghe người  trong cung nói, bọn phỉ này không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, chỉ cần có thể  cướp nhất quyết sẽ không bỏ qua.” Dứt lời, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười lạnh trong lòng. Trầm quý phi thật độc ác! Đả chọn bọn cướp lại còn lựa bọn chuyên cướp sắc? ! Nếu như lần này bọn cướp kia không tin chuyện ma quỷ mà nàng bịa ra, nếu như Triệu gia ngũ công tử không đột nhiên xuất hiện thì e rằng nàng đã bị nhốt trong sơn trại mà chịu vô vàn chà đạp rồi!

Như thế xem ra, việc này nhất định có liên cùng Trầm quý phi và Thẩm tể tướng!

Thẩm trắc phi vô cùng kinh ngạc, nàng quay ngoắt sang nhìn Mộ Dung Thư, trong lòng mừng rỡ không thôi, Mộ Dung Thư bị cướp phỉ chặn lại ? Có nghĩa là danh dự nhất định khó giữ. Vương gia chắc chắn sẽ không còn tâm tư gì với nàng ta! Nghĩ vậy, nàng hào hứng nhìn Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư cúi đầu, nhẹ giọng thở dài, có vẻ như lòng vẫn còn sợ hãi, “Haiz.”

“Kết quả đã xảy ra chuyện gì? !” Trầm quý phi thấy nàng không trả lời, liền truy hỏi tiếp.

“Bổn vương thật sự rất muốn biết tại sao quý phi nương nương lại nói như vậy?” Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, không một tia sợ hãi, thanh âm lạnh lùng chất vấn.

Trầm quý phi nghẹn lời, né tránh ánh mắt của hắn, lòng thầm than không ổn. Chuyện này vốn không ai biết nhưng nàng lại là người đề cập đầu tiên.” Thì có người báo cho bản cung biết .”

” Trên đường từ Liễu phủ về vương phủ, vừa vặn lại thuộc về khu vực tướng quân Trầm Thiểu phụ trách tuần tra, sao lại có thể xuất hiện cướp phỉ? Huống hồ, hôm đó vương phi ở cùng với bổn vương, sao bổn vương không biết việc này mà Trầm quý phi lại rõ ràng thế kia? Ngay cả thói quen của bọn cướp phỉ cũng rõ như lòng bàn tay? Như thế xem ra, quý phi nương nương nhất định phải giao cái tên ăn nói hàm hồ kia cho bổn vương để bổn vương nghiêm hình ép hỏi, vì sao lại muốn vu tội vương phi. Có phải mục đích của hắn là Nam Dương Vương phủ hay không!”

Đôi mắt đen huyền, băng giá của Vũ Văn Mặc nhìn thẳng Trầm quý phi, tiếng nói cực kì u lãnh, vang dội không ngừng trong lòng Trầm quý phi khiến nàng chấn động, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

“Vương gia, này…” Thẩm trắc phi muốn lên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì. Nhìn thấy thần sắc của quý phi nương nương, nàng cũng giật mình, chẳng lẽ việc này có liên quan với Trầm quý phi? Nếu quả thật  xuất hiện cướp phỉ, đại ca chắc chắn sẽ phải chịu liên lụy!

Trầm quý phi làm sao có thể nghĩ sâu, nghĩ xa như thế! Càng không ngờ Vũ Văn Mặc sẽ phản kích, chỉa mũi nhọn về đại ca thiếu tướng quân của mình! Nên mối hận của nàng đối với Mộ Dung Thư lại cao hơn một tầng.

Trong lòng Mộ Dung Thư thầm khen Vũ Văn Mặc làm thật tốt, không uổng công nàng mới sáng sớm đã đi giúp hắn! Nhưng Vũ Văn Mặc đã xuất thủ, nàng há có thể ngồi không xem cuộc vui? Nghĩ liền làm, hai mắt nàng chợt rưng rưng, cầm khăn gấm chậm mắt tựa như người bị oan uổng, tức tưởi khóc nói: ” Là đồ hỗn trướng nào dám nói xấu thần thiếp như thế? ! Muốn hủy hoại thanh danh của thần thiếp sao? Vương gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp thân, cái thứ người độc ác, đoạn tử tuyệt tôn này đổi trắng thay đen, định nói xấu nô tỳ mà!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Trầm quý phi đen thui rồi chuyển xanh sao đó đỏ bừng bừng. Mộ Dung Thư  đang nguyền rủa nàng đoạn tử tuyệt tôn!

Thẩm trắc phi mờ mịt, mặc dù biết việc này có liên quan với Trầm quý phi nhưng rốt cuộc nàng vẫn mơ hồ không rõ chuyện này là như thế nào.

Khóe miệng Vũ Văn Mặc hơi giật giật, đoạn tử tuyệt tôn sao? Mặc dù hơi ác nhưng cũng không tệ.

Ánh mắt cả ba người đềut dừng ở Trầm quý phi.

Trầm quý phi cảm giác da đầu run lên, trong đầu trống rỗng, nàng cau mày, cố suy  nghĩ ra lời giải thích rõ ràng.

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, thần sắc trầm trọng, nàng vụt đứng lên, đi đến trước mặt Vũ Văn Mặc khóc rống, “Gia, ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp thân! Không bằng để cho Trầm Thiểu tướng quân ra làm chứng nói rõ ngày ấy không xuất hiện cướp phỉ. Nếu như không nói rõ ràng, thần thiếp có chết cũng phải chứng minh mình trong sạch.”

Đôi mắt đen của Vũ Văn Mặc chợt lóe, khóe miệng nhếch lên, hắn gật đầu đáp: “Việc này liên lụy rất rộng, quan hệ trọng đại. Ngày mai bổn vương sẽ vào triều bẩm báo lên hoàng thượng để người  hạ chỉ tra xét rõ ràng!”

Sắc mặt Trầm quý phi càng tái nhợt, hai tay hơi run rẩy. Chuyện nàng và phụ thân hợp mưu làm lần này Hoàng Thượng không hề hay biết, nếu để Hoàng Thượng phát hiện, e rằng sẽ hạ chỉ tra xét! Đến lúc đó, nàng sẽ không dễ dàng thoát thân! Đáng chết, bản thân chỉ muốn lợi dụng việc này đưa Nhu nhi thượng vị, sau đó phụ thân trên triều sẽ áp chế Mộ Dung Thu, đến lúc đó, Thẩm gia có thể độc đại, nàng có thể phong hậu, sau này khi Hoàng Thượng băng hà, nàng nghiễm nhiên trở thành hoàng thái hậu. Nhưng bây giờ giỏ trúc chẳng múc nước được gì!

“Vương gia không cần phiền toái như thế. Dĩ nhiên bản cung biết tên khốn đó vu oan cho vương phi, đồng thời hãm hại luôn tướng quân Trầm Thiểu, cho nên ngay lúc đó đã truyền lệnh lăng trì xử tử hắn rồi.” Trầm quý phi nói xong, trong lòng đau như dao cắt, đau chết đi! Đau chết đi!

Sau đó nàng nhìn sang Mộ Dung Thư.”Vương phi yên tâm, tên kia đã bị xử tử. Danh dự của vương phi tuyệt đối sẽ không bị tổn hại.”

Lúc này Thẩm trắc phi suy nghĩ thật cẩn thận mới nhận ra: Trầm quý phi muốn vu tội Mộ Dung Thư, hủy hoại thanh danh của nàng ta. Kết quả không ngờ hoàn toàn ngược lại, vương gia lại nhúng tay vào chuyện này. Đương nhiên nàng biết rõ ngày Mộ Dung Thư đến Liễu phủ thì Vũ Văn Mặc không  xuất phủ, vậy chuyện này đã rõ ràng Vũ Văn Mặc đang giúp đỡ Mộ Dung Thư, không muốn nàng ta bị hủy thanh danh!

Chàng vì bảo vệ Mộ Dung Thư, không tiếc đối chọi căng thẳng với Trầm quý phi! Thật chẳng lẽ là vì bảo vệ thanh danh Nam Dương Vương phủ như lời chàng nói? ! nét cười bên môi Thẩm trắc phi lập tức biến mất. Nàng nhìn Vũ Văn Mặc, thật sự nàng có nhiều điều rất muốn hỏi chàng. Đáng tiếc nàng không thể.”Vương gia, tỷ tỷ xin đừng tức giận. Quý phi nương nương vì bảo vệ thanh danh của tỷ tỷ đã cho xử trí người nọ. Chuyện này đừng nhắc tới nữa.”

“Thế cũng tốt , nhưng sau này lại có sự việc như thế này phát sinh, chỉ mong quý phi nương nương đừng tự chủ trương thì tốt hơn.” Vũ Văn Mặc – mặt không đổi sắc, lạnh giọng trả lời.

Trầm quý phi thật sự tự tát tai mình, tự làm tự chịu! Chỉ vậy mà đắc tội với Vũ Văn Mặc! Thật là tức cười!

Mộ Dung Thư vẫn không lên tiếng, bởi vì một khi  Vũ Văn Mặc đã mở miệng, thì  Trầm quý phi chắc chắn phải có phần kiêng kị, sự việc như thế này sẽ không có lần thứ hai nên nàng cũng không cần thiết khiến cho Vũ Văn Mặc khó xử. Bỗng nhiên, dường như nghĩ tới điều gì, nàng liền ngẩng đầu, nhìn Trầm quý phi nói: ” Hôm qua phụ thân có truyền tin cho thần thiếp, nói quý phi nương nương đề nghị dẫn ra Thẩm trắc phi vì bình thê, người không ý kiến, tất cả đều do thần thiếp làm chủ.”

“Hả? Vậy vương phi có đồng ý hay không ?” Trầm quý phi trầm giọng hỏi.

Mộ Dung Thư mỉm cười, nhìn Vũ Văn Mặc nói: “Hết thảy do vương gia làm chủ.” Chuyện đã đến nước này thì giải quyết cho rốt ráo luôn đi, tránh sau này lại vì chuyện bình thê mà làm phiền đến nàng! Huống hồ, lần này Vũ Văn Mặc đứng về phía nàng, nhưng lần sau thì ai biết được!

Thẩm trắc phi tràn đầy hy vọng ngóng về phía Vũ Văn Mặc. Ngược lại, Trầm quý phi cũng không mong chờ lắm vì thứ nhất cơn giận của nàng vẫn chưa xả được, thứ hai nàng mơ hồ phát giác Vũ Văn Mặc căn bản không có ý bình thê!

Quả nhiên, Vũ Văn Mặc lạnh lùng trả lời: “Nếu như hoàng thượng có hai hoàng hậu, bổn vương liền sẽ lập bình thê.”

Thẩm trắc phi lại một lần ôm lấy thất vọng, nàng cúi đầu, siết chặt hai nắm tay, lòng tự hỏi: chẳng lẽ nàng yêu cầu nhiều lắm sao?

13 bình luận về “Chính phi và thiếp – Chương 65

Bình luận về bài viết này